
Conway trả lời rằng cậu cũng chỉ biết chút ít. Cậu biết rằng theo lệ thì việc chuyển hướng câu chuyện như thế này sẽ kéo dài cho đến khi uống hết bát trà, nhưng cậu không hề cảm thấy có chút phiền phức nào, bởi vì cậu rất hy vọng được nghe kể về lịch sử của Shangrila.

Conway ngập ngừng đứng đó, hít thở trong bầu không khí nóng và ngột ngạt. Ở đây rất tối, phải một lúc mắt cậu mới quen với bóng tối, và dần ý thức được đây là một căn buồng thấp và đóng kín, giữa phòng bày chiếc bàn và vài chiếc ghế đơn sơ. Ngồi trên một chiếc ghế là một con người bé nhỏ, sắc mặt trắng bệch và đầy những nếp nhăn, ông ngồi im như tượng, giống như một bức tranh chân dung cổ điển bạc màu được vẽ bằng bút pháp sáng tối.

Trong lúc cậu còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì ông Trương đột nhiên bước đến. “Thưa Ngài”, người Trung Quốc này cất lời, giọng nói của ông dịu dàng, ngữ điệu đầy, hơi nhanh đầy hưng phấn, “Tôi rất hân hạnh được cho Ngài biết một thông tin có ý nghĩa quan trọng…”

Tôi tán thành với anh rằng chúng ta có thể dễ dàng tìm được rất nhiều sự việc đủ để khiếu nại. Nhưng khi anh bắt đầu nghĩ đến chuyện đó, anh sẽ thấy nó hoang đường biết bao. Trong số bốn người vừa mới biết nhau đã bị bắt cóc đến một nơi xa tới cả ngàn dặm, vẫn có tới ba người có thể tìm được sự an ủi trong sự việc này.

Đột nhiên, tay người Mỹ đó quăng điếu xì-gà trên tay và nói: “Tôi đoán rằng các anh đã biết thân phận thật của tôi”.
Khuôn mặt Mallison đỏ lên và thoáng chút bất an, còn Conway thì vẫn trả lời một cách bình thản: “Đúng thế, tôi và Mallison đều đã biết”.

Nhưng với những người mới lần đầu tới đây, câu nói như vậy không hề đáng tin so với những việc mà họ tìm hiểu được. Trên thực tế, có những lúc sự hiếu kỳ của họ không được đáp ứng và điều này đã làm cho ông Trương cho họ biết khá nhiều sự thực khó hiểu. Ví dụ như, phong tục và tập quán của những người dân trong thung lũng, ông Trương không hề bí mật với họ. Conway rất thích thú với việc đó, những

Conway cười phá lên. “Không chỉ dừng ở đó đâu, Mallison, cậu cứ nghĩ xem. Cô búp-bê bằng ngà này rất lịch sự, ăn mặc đẹp, gương mặt xinh xắn, chơi đàn rất hay, và rất dịu dàng, cô ấy không ồn ào như trong phòng chơi khúc côn cầu. Còn ở châu Âu, theo tôi, phần lớn phụ nữ đều thiếu đức hạnh đó”.

Conway vui mừng phát hiện ra thung lũng này không phải là nơi “cấm vào”, cho dù đường sườn núi có dốc và hiểm trở, những người đến thăm nếu không có người hộ tống sẽ không thể đến nơi. Có ông Trương đi cùng, họ đã dành một ngày dạo chơi dễ chịu trên những thảm cỏ xanh mướt bên bờ đá sắc cạnh.

“Ồ, thật là khảng khái”, Barnard nói, “Việc này cũng chứng tỏ rằng các vị Lạt-ma thật sự biết chúng tôi ở đây. Cho dù thế nào, đó cũng là việc làm cho chúng tôi cảm thấy thân thiết như ở nhà. Ông Trương, ông chắc chắn có những nhân tài rất xuất sắc, tiếng đàn cô gái lúc nãy chơi thật tuyệt vời. Tôi rất muốn biết cô gái đó bao nhiêu tuổi rồi?”

Bỗng cô Brinklow như tỉnh lại sau cơn mơ: “Có thể đưa chúng tôi đi xem các Lạt-ma đang làm việc không?” Giọng nói sắc nhọn như đang thổi tiêu của cô làm mọi người giật mình, việc này làm mọi người cảm thấy trong đầu cô gái luôn có bóng dáng của các món đồ thủ công địa phương như những chiếc bồ đoàn dệt hoặc những thứ đồ có nguồn gốc độc đáo mà cô có thể kể lại sau khi đã trở về. Cô có một sự