Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 4-4

Đường chân trời đã mất - Chương 4-4 Sự thể hiện đầy uyên bác của ông Trương không thu lại được nhiều hiệu quả. Mallison cảm thấy đó là câu thơ mà bất kỳ người thanh niên Anh Quốc khỏe mạnh nào cũng đều thuộc lòng, cậu ta nói với giọng nói khinh miệt: “Tôi nghĩ rằng Ngài vừa nói đến Shakespeare, mặc dù tôi chưa từng nghe nói đến câu nói nổi tiếng đó, nhưng tôi biết một câu khác ‘Đứng chờ mệnh lệnh không bằng lập tức hành động’. Không có

chuong 4 photo Chuong4_zps7f4b8684.jpg

Sự thể hiện đầy uyên bác của ông Trương không thu lại được nhiều hiệu quả. Mallison cảm thấy đó là câu thơ mà bất kỳ người thanh niên Anh Quốc khỏe mạnh nào cũng đều thuộc lòng, cậu ta nói với giọng nói khinh miệt: “Tôi nghĩ rằng Ngài vừa nói đến Shakespeare, mặc dù tôi chưa từng nghe nói đến câu nói nổi tiếng đó, nhưng tôi biết một câu khác ‘Đứng chờ mệnh lệnh không bằng lập tức hành động’. Không có gì thất lễ cả, chúng tôi đều muốn làm như vậy. Sáng nay chúng tôi sẽ lập tức tìm vài người dẫn đường ở gần đây, nếu ông không phản đối”.

Người Trung Quốc đó nghe thông điệp cuối cùng của Mallison mà không có biểu hiện gì, rồi trả lời: “Tôi rất tiếc phải cho Ngài biết rằng, làm như vậy chỉ mất công thôi. E rằng chỗ chúng tôi đây không có người nào muốn rời xa gia đình để theo các Ngài trong chuyến đi dài đâu”.

“Trời ơi, thưa ông, chẳng nhẽ ông cho rằng điều chúng tôi cần là câu trả lời này sao?”

“Tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi không có cách nào khác”.

“Từ tối hôm qua ông luôn ra vẻ như vậy”.

Barnard nói chen vào, “Vậy là ông không nắm được chút gì về việc này”.

“Tôi không muốn làm các Ngài thất vọng trong lúc đã phải trải qua chuyến đi vất vả và mệt mỏi như thế này. Bây giờ, sau một đêm nghỉ ngơi, tôi mong rằng các Ngài có thể nhìn nhận sự việc từ góc độ lý tính hơn.

“Hãy nhìn đây”, Conway nói chen vào, “Những lời nói không mơ hồ và quanh co này xin đừng nói nữa. Ông biết chúng tôi không thể chờ đợi ở đây không biết đến lúc nào. Một điều cũng rất dễ hiểu nữa là chúng tôi cũng không thể tự rời khỏi đây được. Vậy thì, ông có cao kiến gì về chuyện này không?”

Ông Trương cười rạng rỡ, nụ cười này hiển nhiên là dành cho Conway. “Ngài thân mến, tôi rất sẵn sàng cho các Ngài biết đề nghị của tôi, nhưng đối với thái độ của bạn Ngài thì không có bất kỳ câu trả lời nào; nhưng tôi sẽ không từ chối trả lời yêu cầu của một người khôn ngoan. Tôi tin rằng Ngài vẫn còn nhớ hôm qua bạn Ngài có nói rằng chúng tôi phải có mối liên hệ nào đó với bên ngoài. Đúng như vậy, đôi khi chúng tôi phải rời khỏi đây đến chợ ở nơi rất xa để mua đồ, hẹn thời gian để người ta đưa hàng đến, còn việc thực hiện bằng cách nào, cần những thủ tục gì thì các Ngài không cần quan tâm. Điều mấu chốt là những thứ hàng này được đưa đến không lâu sau đó, người đưa hàng giao hàng xong liền trở về ngay. Tôi nghĩ các Ngài có thể nghĩ cách thỏa thuận với họ. Ngoài ra, tôi thật sự không thể nghĩ được cách nào hay hơn, tôi hy vọng lúc họ đến đây…”

“Khi nào họ sẽ đến đây?” Mallison vội ngắt lời ông Trương.

“Ngày chính xác đương nhiên không thể biết trước được. Các Ngài cũng đã từng đi qua rồi, đến được nơi này khó khăn biết bao, mọi nguy hiểm và sự cố đều có thể xảy ra, vì vậy rất khó xác định, ví dụ như thời tiết thay đổi…”

Conway một lần nữa ngắt lời: “Hãy cho chúng tôi biết rõ hơn một chút. Ngài đề nghị chúng tôi thuê những người đưa hàng đến đây rất nhanh để dẫn đường cho chúng tôi. Theo như tình hình hiện nay, đây không phải là một ý kiến tồi, nhưng chúng tôi phải tìm hiểu thêm một số tình hình. Thứ nhất, cũng như Mallison đã từng hỏi, những người đó khoảng bao lâu sẽ đến đây? Thứ hai, họ có thể đưa chúng tôi đến đâu?”

“Vấn đề này thì các Ngài phải hỏi họ”.

“Họ có thể đưa chúng tôi đến Ấn Độ không?”

“Điều này tôi không chắc”.

“Được rồi, để chúng tôi nói về một vấn đề khác. Bao giờ họ sẽ đến đây? Không phải tôi hỏi về ngày tháng cụ thể, tôi chỉ muốn biết khoảng thời gian thôi, là tuần sau hay là sang năm?”

“Khoảng một tháng kể từ hôm nay, hoặc gần hai tháng nữa”.

“Cũng có thể là ba tháng, bốn tháng hoặc năm tháng”, Mallison bị kích động ngắt lời ông Trương, “Ông cho rằng chúng tôi sẽ phải đợi những người đưa hàng ở đây không thời hạn ư, là những đoàn người buôn hoặc những người nào đó đưa chúng tôi đi? Có Trời mới biết được đó là lúc nào và sẽ đưa chúng tôi đi đến đâu?”

“Thưa Ngài, tôi cho rằng từ “tương lai xa xôi” rất không thích hợp. Trừ phi có sự cố ngoài ý muốn, thời gian mà các Ngài chờ đợi sẽ không lâu hơn thời gian tôi vừa nói đâu”.

“Nhưng hai tháng! Phải ở nơi này hai tháng! Thật là quá phi lý! Conway, anh đừng có quá trông chờ vào ông ta! Tại sao á, nhiều nhất chỉ có thể ở đây hai tuần!”

Ông Trương sửa lại vạt áo dài, tỏ vẻ muốn kết thúc cuộc nói chuyện. “Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi không muốn làm mếch lòng các vị, chỉ cần các Ngài không may mắn còn lưu lại nơi này, bản chùa sẽ tiếp tục khoản đãi các vị bằng sự thịnh tình nhất. Tôi không còn gì để nói nữa rồi.”

“Ông cũng không cần nói gì nữa”, Mallison không kìm được cơn tức giận, “Nếu ông cho rằng ông đã có thể hỗ trợ chúng tôi rồi, thì ông sẽ rất nhanh chóng phát hiện ra ông đã phạm phải sai lầm cực kỳ to lớn! Chúng tôi có thể tự đi tìm người dẫn đường, không cần ông phải lo. Ông có thể khoanh tay đứng nhìn, muốn nói gì cũng được…”

Conway kéo tay muốn ngăn cậu ta lại. Mallison trẻ con quá; cậu ta nghĩ gì là nói luôn, không hề để ý đến thái độ và suy nghĩ của người khác. Conway thấy với tính cách của cậu ta và trong tình huống này thì phản ứng đó có thể thông cảm được. Nhưng Conway lo rằng sẽ mạo phạm đến người Trung Quốc ngày càng nhạy cảm kia. Cũng may, ông Trương đã đi khỏi, ông ta đã tránh được cục diện tồi tệ nhất bằng sự khéo đáng khâm phục.

 

Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com

 

LỚP LUYỆN DỊCH VĂN BẢN liên tục nhận học viên bạn nhé!