Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 3-2

Đường chân trời đã mất - Chương 3-2 Lúc này, nắng đã ấm lên. Tuy vẫn chưa thể no bụng, nhưng cảm giác đói khát của họ đã giảm đi rất nhiều. Không khí trong lành như ở trên một hành tinh khác, mỗi lần hít thở đều là một món đồ quý, không thể không chú ý vào từng lần hít thở. Cho dù khi mới bắt đầu một số người đã lo lắng, nhưng chỉ một lát sau họ đều cảm thấy tỉnh táo. Toàn bộ cơ thể đều hít thở, bước đi, suy nghĩ theo nhịp đều đặn. Phổi

chuong 3-2 photo chuong3-2_zps4315d85e.jpg

Lúc này, nắng đã ấm lên. Tuy vẫn chưa thể no bụng, nhưng cảm giác đói khát của họ đã giảm đi rất nhiều. Không khí trong lành như ở trên một hành tinh khác, mỗi lần hít thở đều là một món đồ quý, không thể không chú ý vào từng lần hít thở. Cho dù khi mới bắt đầu một số người đã lo lắng, nhưng chỉ một lát sau họ đều cảm thấy tỉnh táo. Toàn bộ cơ thể đều hít thở, bước đi, suy nghĩ theo nhịp đều đặn. Phổi cũng không còn phải hít thở độc lập và mất ý thức nữa, mà là đã được rèn luyện phối hợp nhịp nhàng với cơ thể và suy nghĩ. Conway có cảm giác một sức ép kỳ lạ kết hợp kỳ diệu với sự hoài nghi trong lòng cậu, cậu phát hiện thấy mình chưa từng phải suy nghĩ về cảm giác này bao giờ. Cậu thỉnh thoảng cũng nói vài câu vui vẻ với Mallison, nhưng chàng trai này đang quá mệt mỏi với việc leo núi. Barnard cũng đang thở ra đằng tai, còn cô Brinklow cũng không ngoại lệ, cô cũng đang cố gắng che dấu những nỗ lực với cuộc chiến của hai lá phổi. “Chúng ta sắp lên đến đỉnh núi rồi”. Conway khích lệ cô.

“Có một lần tôi phải chạy cho kịp tàu hỏa, cảm giác cũng giống như lần này”. Cô gái trả lời.

Conway chợt nhớ đến việc có một số người luôn lấy rượu táo để làm Champagne. Đó là vấn đề khẩu vị.

Điều làm cậu cảm thấy rất ngạc nhiên là cậu phát hiện thấy ngoài sự khó hiểu ra, cậu không hề cảm thấy lo lắng, nhất là đối với bản thân, cậu không hề lo lắng gì. Trong cuộc sống cũng có những lúc như vậy, khi ai đó cởi mở tâm hồn như khi mở rộng hầu bao cho một cuộc vui đêm thì giá trị của nó sẽ mang lại những điều bất ngờ. Trong cái buổi sáng ngột ngạt này, khi Conway một lần nữa nhìn thấy ngọn núi Karakal, cậu thầm cảm ơn người đã mang lại cho cậu sự trải nghiệm mới này. Sau 10 năm sống ở khắp nơi của Châu Á đã làm cho cậu hơi khắt khe trong việc đánh giá các sự việc và nơi chốn, nhưng trước sự việc đang diễn ra, cậu đã thừa nhận chúng một cách khác thường.

Sau khoảng 2 dặm đường men theo sườn núi,  con đường ngày càng khó đi hơn. Lúc này mặt trời đã bị mây che khuất, từng đám mây mỏng manh màu trắng bạc che phủ khắp nơi, quang cảnh trước mắt bỗng chốc trở nên hư ảo. Những tiếng lở băng ầm ầm vang dậy từ vùng núi tuyết trên cao nguyên. Cùng với sự thay đổi về địa thế là những luồng không khí lạnh thấu xương bao trùm, một trận cuồng phong cùng cơn mưa tuyết kéo tới làm cho mọi người đều bị lạnh và ướt, chuyến đi càng thêm khó khăn hơn. Đến Conway cũng cảm thấy không thể tiếp tục bước đi trong lúc này. Nhưng không còn xa nữa là đến đỉnh núi, những người phu kiệu đã dừng chân để chỉnh lại đòn kiệu trên vai. Barnard và Mallison đều quá mệt mỏi nên luôn tụt lại phía sau, còn những người Tạng kia lại tỏ ra rất vội vã, họ cho biết quãng đường tiếp theo không còn vất vả như thế này nữa.

Sau những lời cam đoan đó không lâu, họ đã rất thất vọng khi thấy mấy người Tạng lấy ra một sợi thừng dài. “Họ định treo cổ chúng ta hay sao vậy?” Barnard kêu lên một cách tuyệt vọng với dáng vẻ thật hài hước, nhưng những người dẫn đường đã nhanh chóng thể hiện họ không có ác ý gì, chỉ là để mọi người kết nối với nhau bằng sợi thừng, đây cũng là cách người ta thường dùng khi leo núi. Khi họ nhận thấy Conway rất thành thạo trong kỹ thuật này, họ càng kính phục cậu hơn, và để cậu tự sắp xếp cho mọi người theo cách của cậu. Conway để mấy người Tạng đi trước dẫn đường, cậu đi sau Mallison, phía sau họ cũng còn mấy người Tạng nữa, Barnard, cô Brinklow và mấy người Tạng còn lại đi sau một chút. Rất nhanh, Conway thấy rằng người đàn ông đó vẫn ngủ trong khi cậu đang sắp xếp mọi việc. Cảm giác quyền uy quen thuộc trỗi dậy. Chẳng may gặp phải bất trắc gì, cậu sẽ cố gắng hết sức mình dẫn dắt họ. Trước đây cậu đã từng là vận động viên leo núi thượng hạng, và bây giờ cũng vẫn rất xuất sắc. “Cô phải chăm sóc đến Barnard đấy nhé.” Cậu nói đùa với cô Brinklow, cô gái bẽn lẽn trả lời: “Tôi sẽ cố gắng, nhưng anh cũng biết đấy, trước đây tôi chưa từng bị bắt cóc”.

Tuy quãng đường tiếp theo đôi chỗ vẫn khó đi nhưng không đến nỗi khó khăn như cậu dự tính, cảm giác sức ép mệt mỏi của phổi lại chầm chậm xuất hiện. Đường núi này cắt ngang qua vách núi, bờ vực cheo leo trên cao vẫn ẩn mình trong đám mây mù. Có lẽ đám mây mù cũng che khuất cả bờ vực thẳm bên dưới. Conway rất giỏi nhận biết về độ cao, cậu luôn thích quan sát nơi cậu đang ở. Con đường này có chỗ rộng chưa đến 2 feet, điều làm Conway khâm phục là những người phu kiệu vẫn có thể khiêng kiệu như thường trên con đường nhỏ hẹp này, mà người trên kiệu lại vẫn có thể ngủ một cách thản nhiên như vậy. Những người Tạng này rất đáng tin cậy, trông họ rất vui vẻ khi nhìn thấy con đường nhỏ rộng hơn và xuống dốc. Rồi họ vui vẻ hát vang, giai điệu nhịp nhàng và hoang dã khiến Conway nhớ đến bản hòa âm cho vở nhạc kịch Tây Tạng của nhà soạn nhạc Massenet người Pháp. Mưa đã tạnh, mặt trời ló ra, không khí đã dần ấm lên. “Tốt rồi, nếu chúng ta tự đi, chắc chắn sẽ bị lạc đường”. Conway cố gắng thể hiện sự vui mừng. Nhưng Mallison không cảm thấy được an ủi bởi câu nói đó. Trên thực tế, cậu ta cảm thấy sợ hãi, sau khi vượt qua quãng đường khó khăn nhất, cậu ta cảm thấy càng nguy hiểm hơn. “Chúng ta không đi lạc quá nhiều chứ?”- Cậu ta trả lời chua chát. Con đường núi vẫn kéo dài ở phía trước và bắt đầu xuống dốc rất nhanh. Conway phát hiện thấy ven đường những đám cây nhung tuyết, đó là những dấu hiệu đầu tiên của sự hy vọng. Nhưng khi cậu cho mọi người biết phát hiện này, Mallison ngược lại càng thêm lo lắng. “Ôi Chúa ơi, Conway, anh cho rằng đây là cuộc dã ngoại trên núi Alps hay sao vậy? Nơi chúng ta sẽ đến còn chưa biết có phải là căn bếp của địa ngục hay không đấy? Đó là điều tôi muốn biết. Hơn nữa sau khi đến đó chúng ta sẽ thế nào? Chúng ta sẽ phải làm những gì?”

Conway trả lời một cách bình thản: “Nếu cậu đã từng trải qua những gì như tôi, thì cậu sẽ biết việc làm khôn ngoan nhất trong cuộc sống là không làm gì cả. Mọi việc xảy ra với cậu, cậu phải để nó xảy ra. Chiến tranh là như vậy. Trong trường hợp này, cậu có thể tìm được một chút gì mới lạ trong những việc kém vui này đã là may mắn lắm rồi.”

“Những điều anh nói quá triết lý đối với tôi rồi. Anh sẽ không như thế này nếu gặp phải rắc rối ở Baskul”.

“Đương nhiên là thế, vì lúc đó tôi có cơ hội làm thay đổi tình hình bằng hành động của mình. Nhưng hiện nay, ít nhất là lúc này, chúng ta không có cơ hội đó. Chúng ta đã ở đây rồi, nếu cậu thực sự muốn tìm một lý do. Tôi thường tìm một lý do có thể tự an ủi chính mình”.

“Tôi nghĩ rằng trên đường chúng ta tới anh đã ý thức được, khi chúng ta trở về, đây sẽ là một việc vô cùng khó khăn. Chúng ta đã đi theo vách núi dựng đứng này hơn một giờ đồng hồ rồi - tôi đã thấy rồi”.