Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 2-3

Đường chân trời đã mất - Chương 2-3 “Tôi nghĩ là đúng”. Conway trả lời rất nghiêm túc. Cậu mở nút chai, đưa lên mũi ngửi, là rượu Brandy, sau đó đổ một chút vào miệng gã đàn ông. “Chỉ là bổ sung cho hắn một chút mà thôi, cảm ơn cô”. Một lúc sau, mi mắt gã đó khẽ động đậy. Mallison đột nhiên trở nên cuồng loạn. “Việc này không liên quan đến tôi”, anh ta cười sằng sặc rồi hét lên, “Chúng ta xem ra như một lũ ngu ngốc, quẹt diêm để trông giữ một cái

chuong 2-3 photo Chuong2-3_zpse599ba35.jpg

“Tôi nghĩ là đúng”. Conway trả lời rất nghiêm túc. Cậu mở nút chai, đưa lên mũi ngửi, là rượu Brandy, sau đó đổ một chút vào miệng gã đàn ông. “Chỉ là bổ sung cho hắn một chút mà thôi, cảm ơn cô”. Một lúc sau, mi mắt gã đó khẽ động đậy. Mallison đột nhiên trở nên cuồng loạn. “Việc này không liên quan đến tôi”, anh ta cười sằng sặc rồi hét lên, “Chúng ta xem ra như một lũ ngu ngốc, quẹt diêm để trông giữ một cái xác chết, đáng chết....hắn thật xấu xa, phải vậy không? Nếu hắn là một thứ đồ gì đó, tôi sẽ nói rằng là một gã Trung Quốc.”

“Cũng có thể.” Giọng của Conway rất bình tĩnh, và cũng rất nghiêm túc. “Còn may hắn không phải là một xác chết. Nếu may mắn, chúng ta có thể làm cho hắn tỉnh lại”.

“May mắn? Đó là sự may mắn của hắn chứ không phải của chúng ta!”

“Không nên quá khẳng định như thế. Cho dù thế nào, tạm thời cậu hãy im đi.”

Mallison vẫn còn như một cậu học sinh, nó đã khiến cậu ta lập tức nghe theo mệnh lệnh từ một người đàn anh, cho dù khả năng tự kiềm chế của cậu ta rất kém. Conway tuy cảm thấy rất có lỗi trước sự thô bạo vừa rồi, nhưng cậu quan tâm hơn đến vấn đề của gã phi hành gia này, vì có thể chỉ có người bị rơi vào tình thế cô lập có thể giải thích chút ít về hoàn cảnh khốn khó của họ lúc này. Conway đã không muốn chỉ dựa vào phương pháp suy đoán để thảo luận về việc này, những suy đoán thế này thế khác trên đường đi đã quá đủ rồi. Cậu hiện cũng rất lo lắng, không còn đủ sức để duy trì tính hiếu kỳ của mình nữa, vì cậu ý thức được rằng toàn bộ sự việc không còn là sự mạo hiểm đầy phấn khích nữa, mà dường như là đối mặt với sự dằn vặt trải qua mối nguy hiểm kéo dài của một kết cục bi kịch. Cả đêm với những cơn cuồng phong, cậu luôn cảnh giác. Cậu phải thẳng thắn đối diện với hiện thực, nhưng không muốn phí sức cho người khác biết mọi việc họ sẽ gặp phải. Cậu đoán máy bay đã bay xa khỏi dãy núi phía Tây của dãy Himalaya, tiến vào khu vực núi Kuen-Lun mà mọi người đều biết. Nếu đúng như vậy, thì hiện dưới chân họ là nơi cao nhất trên thế giới so với mặt biển, nơi rất hiếm thấy dấu tích của con người - cao nguyên Tây Tạng. Hẻm núi thấp nhất ở đó cũng cao hơn 3000m so với mặt biển, đó là vùng đất rộng lớn, không có dấu vết của con người và những cơn cuồng phong nghiệt ngã, cho đến nay phần lớn các vùng đất này đều chưa từng được thăm dò, còn bọn họ thì đang ở một góc nào đó trên cao nguyên heo hút không bờ bến đó, thậm chí còn ủ rũ và đau khổ hơn cả việc bị vứt bỏ trên hoang đảo. Đột nhiên, một tín hiệu thần bí nào đó dội ngược lại sự hiếu kỳ của cậu, một sự thay đổi đáng sợ đã xảy ra - Cậu vốn cho rằng mặt trăng ẩn náu sau đám mây, nó vừa hiện ra từ một đường viền của vùng đất bị che phủ nửa mờ nửa tỏ, ánh trăng đã vén lên bức màn đen tối phía trước. Trước mắt Conway xuất hiện một đường viền núi của khe núi dài hẹp, hai bên lạnh lẽo giống như những dãy núi thấp nhấp nhô, trong bóng đêm xanh thẫm, bóng núi hiện lên đen bóng. Ánh mắt cậu không thể cưỡng lại nổi sự hấp dẫn từ cảnh quan kỳ bí từ khe núi phía trước. Từ khe hở đó xuất hiện một ngọn núi hùng vĩ cao ngất, ngọn núi tắm trong ánh trăng mờ, đẹp đẽ và hùng vĩ, cậu bỗng cảm thấy đó chính là ngọn núi đáng yêu nhất trên thế giới. Ngọn núi giống như một mũi khoan phủ đầy băng tuyết hoàn hảo, những đường viền đơn giản giống như nét vẽ vô tư của đứa trẻ, nhưng núi lớn quá, cao quá, cảm thấy như rất gần nên không thể ghép nó với bất kỳ một bức tranh nào. Ngọn núi hắt sáng khắp bốn phía, yên tĩnh, khoan thai, làm cho trong phút chốc Conway không thể phân biệt được đó là sự thật hay giấc mơ. Khi cậu đang ngây ngất ngắm nhìn, những đám mây mù quấn lấy ngọn núi cao nhọn, làm tăng thêm phần cuốn hút cho cảnh sắc này, rồi từng đợt, tiếng băng tuyết lở ầm ầm chứng thực rằng đó không phải là giấc mơ.

Cậu định đánh thức mọi người dậy cùng thưởng thức cảnh quan lạ lùng này, nhưng lại nghĩ đến việc nếu làm như vậy có thể sẽ phá vỡ bầu không khí đang yên tĩnh. Thông thường thì đúng như vậy. Cảnh tượng nguyên thủy tráng lệ như thế này chỉ có thể nổi bật lên ở nơi bốn bề nguy hiểm và cách ly với thế giới. Rất có thể nơi có người ở cách chỗ này ít nhất vài trăm dặm Anh, hiện tại không có bất kỳ đồ ăn gì, ngoài khẩu súng ngắn ra cũng không có bất kỳ loại vũ khí nào, máy bay thì hỏng rồi, xăng cũng đã hết, cho dù có người biết lái máy bay thì cũng chả có tác dụng gì. Họ không có đủ trang phục để chống chọi lại với những cơn gió thấu xương và cái lạnh đáng sợ này; chiếc áo khoác đi mô-tô và chiếc áo gió của Mallison cũng không tác dụng lắm, đến cô Brinklow cũng đã quấn chặt cơ thể bằng chiếc áo len và chiếc khăn dày, giống như phải đến một nơi cực kỳ nguy hiểm rồi. Lúc mới nhìn thấy, Conway thấy cô gái rất buồn cười, và chắc chắn cô gái không cảm thấy dễ chịu. Trong số họ, ngoài bản thân Conway ra đều đã xuất hiện phản ứng cao nguyên. Thậm chí đến Barnard cũng trở nên trầm uất lo lắng trong lúc căng thẳng cự độ. Mallison thì lẩm bẩm. Rất tự nhiên thôi, nếu hoàn cảnh này cứ kéo dài mãi thì cậu không chừng cũng sẽ trở nên như vậy. Đối mặt với viễn cảnh khó khăn chồng chất như thế này, Conway không thể kìm được nhìn cô Brinklow một cách khâm phục. Cậu cho rằng cô không phải là một người bình thường, không người phụ nữ dạy người Afghans hát Thánh ca nào có thể được đánh giá như vậy. Nhưng sau mỗi lần trải qua cơn dày vò, cô gái vẫn có thể giữ được khí chất phi phàm này, hơn nữa cũng vì thế mà Conway rất cảm kích cô gái. “Tôi hy vọng cô không quá khó chịu”. Khi ánh mắt của họ gặp nhau, cậu đã tỏ ra đồng tình.

“Các binh sĩ còn khổ hơn nhiều trước những khó khăn họ gặp phải trong chiến tranh”. Cô trả lời.

Sự so sánh này không mang lại nhiều ý nghĩa đối với Conway. Trên thực tế, trong chiến tranh trước đây cậu cũng chưa từng gặp phải một đêm đầy khó khăn như thế này, cho dù rất nhiều người thực sự đã trải qua. Lúc này cậu tập trung sự chú ý vào gã phi hành gia đang thoi thóp kia, hơi thở của gã rất ngắt quãng, có lúc còn hơi co giật nhẹ. Có lẽ sự suy đoán của Mallison chính xác, hắn có thể là người Trung Quốc. Cho dù hắn đã thành công trình diễn như một thượng úy của không quân Anh, nhưng hắn có chiếc mũi và xương gò má điển hình của người Mông Cổ. Mallison bảo rằng hắn rất xấu trai, nhưng Conway đã từng sống ở Trung Quốc một thời gian, nên theo cậu, tướng mạo của gã này cũng không đến nỗi nào. Chỉ là trong lúc này, dưới ánh diêm, làn da trắng bệch và đôi môi hé mở của hắn thật sự khó coi.

Đêm dài dằng dặc, mỗi phút trôi qua đều rất nặng nề, mỗi phút đều có thể sờ thấy được, bạn phải đẩy chúng đi, chúng mới nhường đường cho phút giây tiếp theo. Một lúc sau, ánh trăng đã mờ dần, thậm chí bóng núi phía xa xa cũng đã bị che khuất. Sau đó là bóng tối, cơn lạnh đến khó chịu và những cơn cuồng phong lại tiếp tục kéo đến không ngừng, càng ngày càng mạnh cho đến tận lúc bình minh. Ánh bình minh le lói, giống như một tín hiệu nào đó, gió ngừng thổi, mang lại cho thế giới này sự yên tĩnh đến xót xa. Đỉnh núi nhọn một lần nữa hiện ra, phía trước lấp ló đường viền núi màu ghi trắng, rồi nó dần lấp lánh ánh trắng bạc, khi mặt trời lên rọi chiếu tia nắng đầu tiên lên đỉnh núi, các mỏm đầu đỉnh núi như được quét lên một lớp màu phớt hồng. Bóng tối dần lùi xa, dãy núi xuất hiện với đúng nguyên dạng của nó, các lớp nham thạch nghiêng nghiêng và đá cuội xếp đống theo chiều dốc của sườn núi. Xem ra đây không phải là bức tranh làm người ta cảm thấy thân thiết, nhưng đối với Conway, khi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cậu cảm nhận thấy nó ẩn chứa một ẩn ý vô cùng đẹp đẽ và độc đáo, nó không có sức cuốn hút lãng mạn nhưng lại có rất rắn rỏi, thậm chí là cái đẹp của lý tính. Ngọn kim tự tháp trăng trắng phía xa giống như định lý Euclidean, tuy nó không lôi cuốn lòng nhiệt tình của bạn bao nhiêu, nhưng bạn không thể không tán đồng với chúng từ tận đáy lòng bạn. Khi ánh nắng cuối cũng đã lan tỏa trên bầu trời xanh thẳm, cậu một lần nữa cảm thấy rất dễ chịu.

Không khí ấm dần lên, mấy người bạn kia cũng đã tỉnh lại, Conway liền đề nghị khiêng gã phi công ra khoảng đất trống bên ngoài máy bay, chỗ đất đó rất khô ráo và còn có thể đón những ánh nắng ấm áp, hoặc cũng có thể sẽ giúp hắn tỉnh lại. Họ làm theo lời Conway và tiếp tục ở bên cạnh hắn. Cuối cùng, gã phi hành gia kia cũng mở mắt và bắt đầu nói ra những lời gì đó. Cả bốn vị hành khách đều phủ phục quanh hắn, cố lắng nghe xem hắn nói gì, nhưng chỉ Conway có thể hiểu được và nói lại với hắn vài câu. Không lâu sau, hắn ngày càng yếu đi, đến nói cũng rất khó khăn, rồi cũng đến lúc thở hơi thở cuối cùng. Lúc đó là khoảng 9 giờ sáng.

 

Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com

LỚP LUYỆN DỊCH VĂN BẢN liên tục nhận học viên bạn nhé!