Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 2-1

Đường chân trời đã mất - Chương 2-1 Đó chính là cá tính điển hình của Conway, cậu luôn làm cho người khác kiên trì theo quan điểm của mình mà không để ý đến sự ngạc nhiên của họ. Nhưng khi Barnard hỏi ý kiến, cậu lại giải thích cặn kẽ vấn đề đó như một giáo sư Đại học, phát biểu một cách khách quan và lưu loát những kiến giải của mình. Cậu nói rằng cảm thấy như họ vẫn đang trong địa phận Ấn Độ, máy bay đã bay về hướng Đông mấy tiếng

chuong 2-1 photo Chuong2-1_zpsd2c6ce65.jpg

CHƯƠNG 2

Đó chính là cá tính điển hình của Conway, cậu luôn làm cho người khác kiên trì theo quan điểm của mình mà không để ý đến sự ngạc nhiên của họ. Nhưng khi Barnard hỏi ý kiến, cậu lại giải thích cặn kẽ vấn đề đó như một giáo sư Đại học, phát biểu một cách khách quan và lưu loát những kiến giải của mình. Cậu nói rằng cảm thấy như họ vẫn đang trong địa phận Ấn Độ, máy bay đã bay về hướng Đông mấy tiếng đồng hồ, nhưng do bay quá cao nên không nhìn thấy được mặt đất, nhưng vẫn có thể thầm cảm thấy máy bay hình như bay theo một lòng sông nào đó theo hướng Đông Tây. “Hy vọng tôi không chỉ dựa vào trí nhớ, nhưng ấn tượng mà nó mang lại trong tôi hình như là khu vực lòng sông của thượng du sông Indus. Hiện tại chúng ta có thể bị đưa đến một nơi rất hùng vĩ trên thế giới, mọi người xem, chắc chắn là như vậy”. “Vậy thì cậu biết chúng ta ở đâu chứ?” Barnard ngắt lời.

“Ồ, không biết - trước đây tôi chưa từng đến bất kỳ nơi nào gần đây, nhưng nếu đó là dãy núi Nanga Parbat, thì quá là ngạc nhiên, đã có một diễn viên kịch câm mất mạng ở đây. Xét từ đường viền dãy núi này và địa hình tổng thể, có vẻ rất giống với nơi mà tôi đã từng nghe nói”.

“Cậu cũng là người thích leo núi chứ?”

“Hồi thanh niên tôi rất thích leo núi. Đương nhiên, đó chỉ là leo núi thông thường ở Thụy Sĩ thôi”.

“Mallison lại nổi nóng ngắt lời: “Thôi nào hãy thảo luận một chút việc chúng ta sẽ đi đâu cho có ý nghĩa hơn một chút đi. Chúa ơi, hãy bảo ai cho chúng con biết, chúng con sẽ bị đưa đến đâu?”

“Được thôi. Để tôi xem, chúng ta hình như đang bay về phía dãy núi đằng kia.” Barnard nói. “Conway, cậu có thấy thế không? Xin đừng nghĩ gì khi tôi gọi cậu như thế này, nhưng nếu chúng ta cần một chút mạo hiểm, vậy thì những lời nói khách sáo này lại có cần nữa không”.

Conway cho rằng người khác trực tiếp gọi tên cậu như vậy là việc không bình thường, do đó cậu cảm thấy Barnard xin lỗi cậu như thế này thực sự không cần thiết. “Ồ, tất nhiên”, cậu ta tỏ ra tán thành và nói tiếp: “Dãy núi đó nhất định là dãy Karakorams. Ví dụ người của chúng ta định xuyên qua dãy núi đó, thì ở đó phải có vài chỗ có thể qua.”

“Người của chúng ta?” Mallison kêu lên một cách ngạc nhiên. “Điều cậu nói là chỉ cái thằng điên kia phải không? Tôi thấy đã là lúc vứt bỏ cái suy nghĩ bị bắt cóc đi rồi, hiện giờ chúng ta càng xa biên giới rồi, cũng không có bất kỳ bộ lạc thổ dân nào sống ở gần đây. Tôi có thể nghĩ đến sự giải thích duy nhất là thằng cha đó bị điên. Nếu không phải bị điên thì ai lại bay đến cái nơi này?”

“Tôi biết, ngoài phi hành gia bay siêu cao với kỹ thuật đáng chết này ra, không ai có thể bay đến đây”. Barnard trả lời, “Tuy tôi không hiểu về địa lý nơi này, nhưng tôi biết ở đây chắc chắn là dãy núi cao nhất thế giới, giả sử đúng như vậy, thì việc bay qua dãy núi này là một cuộc trình diễn tuyệt kỹ bay.”

“Việc này cũng là ý chỉ của Thượng đế”. Cô Brinklow bất ngờ bổ sung.

Conway không nói ra ý kiến của mình. Cho dù đây là ý chỉ của Thượng đế hay là sự rối loạn tinh thần của con người, theo cậu, cần phải nghĩ rất nhiều để tìm được một lý do và lựa chọn thế nào cũng được. Hoặc là (khi cậu đang suy nghĩ, sự ngăn nắp trong khoang máy bay trái ngược hẳn với khung cảnh tự nhiên điên cuồng bên ngoài cửa sổ), đó là ý nguyện của con người và sự điên cuồng của Thượng đế. Nếu có thể xác định được việc xem xét vấn đề này từ mặt nào thì còn gì tốt hơn. Conway nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ và trầm tư. Đúng lúc đó, một sự thay đổi kỳ lạ xảy ra. Ánh mặt trời trở thành màu lam nhạt, phủ kín khắp dãy núi, và đậm dần theo dốc núi xuống phía dưới chuyển thành xanh tím. Conway không còn lãnh đạm như mọi khi nữa, trong lòng cậu trào lên một cảm xúc sâu lắng, không hoàn toàn bị kích động, cũng không phải là sợ hãi, mà là một sự kỳ vọng khẩn thiết. Cậu nói: “Anh nói rất đúng, Barnard. Sự việc này ngày càng trở nên ly kỳ rồi”.

“Có ly kỳ hay không tôi sẽ không bày tỏ bất kỳ sự cảm kích nào đâu”, Mallison vẫn kiên trì trả lời, “Tôi không mời ai đưa tôi đến đây, có Trời mới biết được chúng ta sẽ bị đưa đến đâu, sau khi đến đó lại phải làm thế nào. Tôi sẽ không vì cái gã này là một phi hành gia có kỹ thuật siêu đẳng mà cho rằng đây là một vụ “bạo hành”. Cho dù kỹ thuật của hắn thật sự tuyệt vời nhưng cũng chỉ là một gã điên. Tôi đã từng nghe nói có một phi hành gia đã trở nên điên khùng trong khi bay. Cái gã này chắc chắn đã điên ngay từ những phút đầu tiên rồi. Đây là suy nghĩ của tôi đấy, Conway”.

Conway không nói năng gì, mà chỉ cảm thấy việc kêu gào không ngớt trong tiếng máy bay ầm ầm thật sự đáng ghét, hơn nữa suy cho cùng, có thảo luận được thì cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng, khi Mallison khẩn thiết hỏi ý kiến của cậu, Conway nói: “Sự điên rồ rất lý tính, anh biết đấy. Đừng quên rằng hắn đã hạ cánh như thế nào, tiếp xăng cho máy bay, hơn nữa cũng chỉ có chiếc máy bay này mới có thể bay ở độ cao này”.

“Điều đó cũng không thể chứng minh được rằng hắn không điên. Hắn có thể bị rối loạn thần kinh rồi mới vạch kế hoạch cho mọi việc”.

“Đương nhiên, cũng có thể”.

“Được rồi, vậy thì, chúng ta hãy vạch một kế hoạch hành động. Sau khi máy bay hạ cánh, chúng ta sẽ phải làm gì? Nếu hắn không phá hủy máy bay, tức là nếu chúng ta không bị mất mạng, chúng ta dự tính làm thế nào. Tôi nghĩ chúng ta phải chạy về phía trước để chúc mừng hắn đã hoàn thành một chuyến bay tuyệt vời đầy bất ngờ”.

“Không bao giờ”. Barnard trả lời, “Việc chạy về phía trước để chúc mừng hắn sẽ dành cho anh”.

Cũng như vậy, Conway rất ghét kiểu tranh luận không đầu không đuôi này, nhất là tay người Mỹ đó, luôn luôn tỏ vẻ một cái đầu lạnh để cười nhạo người khác, cứ như anh ta có đủ khả năng tự xử lý việc này. Conway phát hiện ra mọi người không hề có sự đoàn kết chặt chẽ. Chỉ có Mallison là có vẻ bất an, có lẽ liên quan một chút đến độ cao so với mặt biển. Không khí loãng sẽ làm cho mỗi người có những phản ứng khác nhau, ví dụ, Conway thì tỉnh táo, cơ thể tuy hơi tê, nhưng không có gì không thích ứng được. Trên thực tế, cậu ta chỉ có thể hít thở không khí lành lạnh từng hơi ngắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, tình hình của toàn bộ sự việc làm con người lo sợ, nhưng lúc này cậu đã không còn đủ sức để oán hận điều gì, sự việc này được tiến hành có mục đích, hơn nữa có một sức hút đến mê hoặc.

Conway ngóng nhìn ra dãy núi hùng vĩ tráng lệ, một cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ tràn ngập đầu óc, ở một nơi xa xôi, cách ly với thế giới, không một bóng người trên thế giới này vẫn có những cảnh đẹp như thế này. Dưới không gian tím mờ của trời chiều phía Bắc, dòng sông băng trên dãy Karakorams nổi bật càng làm tăng thêm sự chú ý của mọi người; dãy núi ngập tràn không khí lạnh, sự hùng dũng và xa vời, tuy không biết tên nhưng dãy núi vẫn mang lại cảm giác trang nghiêm và linh thiêng. Độ cao của dãy núi không hề thua kém với các dãy núi lớn nổi tiếng khác, chính điều đó đã giúp cho dãy núi mãi mãi không phải chịu sự làm phiền của các đội thám hiểm leo núi, hơn nữa chúng cũng không quá nhiều sức hấp dẫn đối với những người thích phá kỷ lục. Conway lại trái ngược hắn với những con người đó, cậu ta thích đi khám phá những điều bình thường trong những khung cảnh lý tưởng của người phương Tây. Cái gọi là “Khung cảnh lý tưởng” trong mắt cậu là một quan niệm không hợp lý, cũng có thể còn bình thường hơn nhiều so với “chiều cao thông thường”. Trên thực tế, cậu không phấn đấu quá nhiều để đạt được cái danh đi được nhiều nơi, cậu đã quá chán ghét cuộc sống luôn phải tranh quyền đoạt lợi.

Cậu vẫn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, cảnh chiều buông, màn đêm dày đặc mềm mại như lông ngỗng che dần đi tất cả, màn đen dày đặc từ từ kéo đến. Lúc đó, toàn bộ dãy núi đã rất gần, chúng dần dần bị chìm khuất trong màn đêm; vầng trăng tròn từ từ hiện lên giống như chiếc đèn treo lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngọn núi bằng thứ ánh sáng dịu dàng kéo dài đến tận đường chân trời xa tắp lấp lánh trong màn đêm. Không khí lạnh dần, một trận gió đột nhiên nổi lên làm cho chiếc máy bay bị rung kinh khủng, mọi người được một phen khó chịu. Những nỗi khổ mới này đã mài mòn ý chí của các hành khách. Không ai biết được sau khi hoàng hôn buông xuống, máy bay còn có thể tiếp tục bay không, hy vọng cuối cùng chỉ có thể trông chờ vào sự tiêu hao nhiên liệu, mà điều này chắc chắn không cần quá nhiều thời gian. Mallison bắt đầu tranh luận về việc này, còn Conway lại không muốn, vì cậu thật sự không biết, chỉ ước tính được nhiều nhất sẽ bay khoảng 1000 dặm Anh, trên thực tế họ đã bay được phần lớn quãng hành trình đó. “Kết cục hắn định đưa chúng ta đi đâu đây?” Chàng thanh niên đáng thương cất lời.

“Rất khó phán đoán, nhưng rất có thể là một nơi nào đó ở Tây Tạng. Nếu dãy núi này là đỉnh Karakorams, thì Tây Tạng ở bên kia dãy núi. Tiện đây tôi cũng nói luôn, một đỉnh núi trong số đó nhất định là K2, nó được công nhận là đỉnh núi cao thứ 2 trên thế giới”.

“Chỉ thấp hơn Everest thôi”. Barnard bình luận, “Ồ, đó đúng là một kỳ quan”.

“Xét từ quan điểm của các nhà leo núi, nó hiểm trở hơn Everest. Công tước Abruzzi coi ngọn núi này là ngọn núi không thể leo lên được nên đã bỏ qua nó”.

Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com