Chi tiết bài viết

Đường chân trời đã mất - Chương 4-2

Đường chân trời đã mất - Chương 4-2 “Xin đừng xin lỗi, tôi đã có thể hiểu được phần nào”. Conway đã cảm thấy có chút tê dại từ giọng nói và cảm giác của cơ thể. Mallison hình như cũng có phản ứng như vậy, nhưng cậu ta vẫn không bỏ qua cơ hội: “Mọi điều ông vừa nói đều rất thú vị, nhưng tôi thật sự cho rằng lúc này chúng ta nên bắt đầu bàn về kế hoạch rời khỏi đây. Chúng tôi muốn nhanh chóng trở lại Ấn Độ, các ông có thể cung cấp cho chúng tôi

chuong 4-2 photo Chuong4-2_zps304869a0.jpg

“Xin đừng xin lỗi, tôi đã có thể hiểu được phần nào”. Conway đã cảm thấy có chút tê dại từ giọng nói và cảm giác của cơ thể. Mallison hình như cũng có phản ứng như vậy, nhưng cậu ta vẫn không bỏ qua cơ hội: “Mọi điều ông vừa nói đều rất thú vị, nhưng tôi thật sự cho rằng lúc này chúng ta nên bắt đầu bàn về kế hoạch rời khỏi đây. Chúng tôi muốn nhanh chóng trở lại Ấn Độ, các ông có thể cung cấp cho chúng tôi bao nhiêu người dẫn đường?”

Vấn đề này được đưa ra thẳng thắn và cứng nhắc đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ và trở lại với sự nặng nề. Một lát sau ông Trương mới nói tiếp: “Rất tiếc thưa Ngài Mallison, tôi không phải là người thích hợp để giải quyết sự việc này. Nhưng cho dù thế nào tôi cũng vẫn cho rằng việc này không thể giải quyết ngay được.”

“Nhưng cũng phải bắt đầu thu xếp chứ! Chúng tôi đều có công việc đang chờ đợi, bạn bè và người thân đều rất lo lắng cho chúng tôi. Chúng tôi phải trở về. Rất cảm ơn ông đã tiếp đón chu đáo, nhưng chúng tôi thật sự không thể mất thời gian ở đây như không có chuyện gì xảy ra. Nếu có thể, chúng tôi nghĩ rằng ngày mai sẽ xuất phát. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người tình nguyện đưa tiễn chúng tôi – tất nhiên chúng tôi sẽ không bạc đãi họ”.

Mallison nói một hơi không nghỉ, với hy vọng không cần phải nói gì thêm cũng sẽ được trả lời; nhưng cậu ta nhận lại được từ ông Trương chỉ là câu trả lời từ tốn: “Nhưng Ngài cũng biết đấy những việc này vượt quá quyền hạn của tôi”.

“Thật sao! Được rồi, cho dù Ngài nói gì đi nữa, thì cũng có những việc các Ngài có thể làm được. Ví dụ như tìm cho chúng tôi một tấm bản đồ của vùng này, bản đồ sẽ giúp ích nhiều cho chúng tôi. Chúng tôi đã phải trải qua một cuộc hành trình dài, và đó là nguyên nhân chúng tôi phải sớm xuất phát. Tôi nghĩ chắc các Ngài cũng có bản đồ chứ?”

“Đúng thế, chúng tôi có rất nhiều bản đồ”.

“Vậy thì, nếu Ngài không ngại, chúng tôi muốn mượn vài tấm. Sau khi xem xong chúng tôi sẽ trả lại. Tôi nghĩ các Ngài cũng thường xuyên liên hệ với bên ngoài, nếu có thể gửi trước một bức thư thì tốt quá, như vậy có thể làm bạn bè và người thân của chúng tôi yên tâm. Bưu điện gần nhất cách đây bao xa?”

Các nếp nhăn trên mặt ông Trương giãn ra hết cỡ, nhẫn nại và khoan dung nhưng ông không trả lời.

Mallison chờ một lát rồi tiếp tục: “Khi các Ngài cần thứ đồ dùng gì đó thì đưa tin đến đâu? Ý tôi là thứ đồ bất kỳ của thế giới văn minh.” Ánh mắt và giọng nói của cậu ta bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng sợ. Cậu ta bỗng đẩy mạnh ghế và đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch, tay bóp trán một cách bực bội. “Tôi thật sự mệt mỏi.” Cậu ta lắp bắp nói, vừa nói vừa nhìn quanh căn phòng. “Tôi cảm thấy không ai trong các Ngài muốn giúp tôi, tôi chỉ hỏi một vấn đề đơn giản thôi mà. Quá rõ, Ngài chắc chắn biết câu trả lời, buồng tắm của các Ngài ở đây tiên tiến như thế này, các Ngài làm thế nào để đưa đến đây?”

Tiếp đó lại là một khoảng trầm lắng.

“ Vậy thì, chắc là Ngài không muốn cho chúng tôi biết rồi? Tôi cho rằng đây chỉ là một phần của mọi bí mật. Conway, tôi không thể không nói, tôi thấy cậu thật đáng nguyền rủa. Tại sao cậu không đối diện với sự thật? Tôi giờ đã quá mệt mỏi rồi, chỉ là tạm thời….nhưng…ngày mai, hãy nhớ lấy…ngày mai chúng ta phải rời đi…đây là điều quan trọng nhất…”

Nếu Conway không kịp thời đỡ và đưa cậu ta trở lại ghế ngồi thì cậu ta đã ngã lăn ra đất rồi. Cậu ta tỉnh táo lại một chút, nhưng không nói gì nữa.

“Ngày mai anh ta sẽ đỡ hơn”, ông Trương từ tốn nói, “ Đối với những người lần đầu đến đây thường rất khó thích nghi với không khí ban đầu, nhưng rồi sẽ qua đi rất nhanh”.

Conway thấy mình như tỉnh lại sau cơn hoang mang. “Chuyện này hơi khó chịu đựng đối với cậu ta”. Cậu nói chậm, lời nói thể hiện sự đồng tình với Mallison. “Tôi nghĩ rằng chúng tôi đều rất hiếu kỳ trước sự việc này. Tôi thấy chúng ta tốt nhất không nên tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, đã đến lúc đi nghỉ rồi. Barnard, cậu chăm sóc Mallison được không? Cô Brinklow, cô cũng phải ngủ ngon nhé”. Một vài dấu hiệu bằng tay, người phục vụ xuất hiện. “Đúng thế, chúng ta đi nghỉ thôi…chúc ngủ ngon…chúc ngủ ngon…tôi sẽ đi theo ngay”. Anh ta gần như đẩy họ ra khỏi phòng rồi rất lễ phép cúi người chào ông Trương. Sự chỉ trích vừa xong của Mallison ít nhiều cũng đã khích lệ anh ta.

“Bây giờ, thưa Ngài, tôi không muốn làm mất nhiều thời gian của Ngài, vì thế tôi cũng muốn nói luôn. Bạn tôi đã quá hung hăng, nhưng tôi không muốn trách móc anh ta, anh ấy muốn làm rõ chuyện này và không có gì sai cả. Chúng tôi không thể không lên kế hoạch trở về, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Ngài và những người dân bản địa thì chúng tôi không thể trở về được. Đương nhiên, tôi biết ngày mai ra đi là không thể được, và theo tôi, tôi vẫn hy vọng sẽ có những ngày vui vẻ ở đây, nhưng quãng thời gian đó hãy cố gắng rút ngắn một chút. Các bạn tôi có lẽ không nghĩ như thế. Do đó, nếu những gì Ngài nói là sự thật, không thể giúp bất kỳ thứ gì cho chúng tôi, thì xin hãy đưa chúng tôi đi tìm người có thể giúp đỡ”.

Ông Trương đáp: “Ngài thông minh hơn các bạn của Ngài, thưa Ngài thân mến, vì thế Ngài không quá vội vã. Tôi rất mừng thấy Ngài được như vậy”.

“Đây không phải câu trả lời”.

Ông Trương cười lớn, đó là tiếng cười khùng khục nhưng rất rõ ràng, điều này giúp Conway biết thêm được sự ngụy trang lịch sự và hài hước mỗi khi người Trung Quốc bối rối. “Tôi muốn các Ngài không cần quá lo lắng về việc này”, một lát sau ông Trương mới nói tiếp, “Các Ngài không cần nghi ngờ, chúng tôi sẽ giúp đỡ các Ngài mọi thứ vào thời điểm thích hợp và thỏa nãm mọi yêu cầu. Các Ngài cũng có thể tưởng tượng ra được, hiện nay thật sự có chút khó khăn, nhưng nếu chúng ta có thể xử lý vấn đề một cách lý trí và không quá vội vã thì…”

“Tôi không có ý thúc giục Ngài, chỉ là muốn tìm hiểu tình hình về những người dẫn đường”.

“Ồ, Ngài thân mến, đây lại là một vấn đề khó khác. Tôi nghi ngờ không biết các Ngài có thể tìm được người tình nguyện dẫn đường trên quãng đường dài này không. Trong núi có gia đình của họ, và họ sẽ không muốn rời khỏi gia đình để vượt qua cuộc hành trình dài và nguy hiểm này”.

“Chúng tôi có thể thuyết phục họ, nếu không tại sao sáng nay họ lại đi hộ tống Ngài? Đưa Ngài đến nơi đó?”

“Sáng nay? Ồ đó lại là chuyện hoàn toàn khác.”

“Đó là chuyện gì? Khi tôi và các bạn vô tình gặp các ông, chẳng phải các ông đang trên đường hay sao?”

Ông Trương không trả lời, một lát sau, Conway tiếp tục nói bằng giọng rất bình tĩnh: “Tôi hiểu rồi, đó không phải là cuộc gặp ngẫu nhiên. Thực ra tôi vẫn luôn thấy rất kỳ lạ. Vậy là các ông đã có ý đến đó để đón chúng tôi. Chứng tỏ rằng các ông đã biết trước việc chúng tôi đến. Điều tôi rất lấy làm tò mò là, các ông làm thế nào biết được chúng tôi sẽ đến?”

Bản dịch riêng cho www.luyendichtiengtrung.com

 

LỚP LUYỆN DỊCH VĂN BẢN liên tục nhận học viên bạn nhé!